Trang

Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

Mong

Ta mong em bình yên…
Như thảo nguyên một chiều mênh mông nắng
Trong mát lành cơn gió,
Thảnh thơi cánh diều bay…
            J-F

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

Thu Hà Nội và hoa sữa





THU HÀ NỘI
Hà nội đã vào thu chưa em?
Mà góc phố trầm ngâm buông nắng
Gió heo may thổi về từ xa vắng
Lá vàng rơi xao xác bước chân người

Nắng mùa thu từng vệt rơi rơi
Như mắt em rạng ngời qua kẽ lá
Con đường xưa yêu, nhìn như rất lạ
Những hàng cây ngân mãi khúc giao mùa

Lại ngọt ngào hương hoa sữa mùa thu
Là làn gió nhẹ như từng hơi thở
Chợt hương cốm mới len qua từng ngõ nhỏ
Là sóng Hồ Tây ôi rất đỗi dịu dàng

Hạ qua rồi, mùa thu đã kịp sang
Phố cũ thênh thang đang khoác màu áo mới
Hà Nội yêu xoè tay, nghiêng mình mời gọi
Em có nghe chăng, mùa thu đã về rồi!!
                Thơ Phan Hách
                Mùa thu mới khẽ khàng đâu đây, với lá vàng rơi nhẹ, và gió thu se lạnh buổi sương mai. Vậy nhưng người Hà Nội, dù ở phương bắc hay phương nam, đã xốn xang nhớ
                    Sinh ra và lớn lên ở Thủ đô Hà Nội, tuổi thơ em được đo bằng chiều dài của những mùa thu đi qua. Ký ức về mùa thu Hà Nội với gió heo may, hương cốm, mùi hoa sữa và các con phố mỏng mảnh thơm lá vàng rơi... vì thế mà cứ đầy dần lên qua năm tháng. Hà Nội vào thu sao mà đẹp, mà quyến rũ quá và nỗi nhớ cái cảnh sắc mùa thu, nếp sống của con người Hà Nội bình dị ấy cứ đeo đẳng, cứ đau đáu trong tiềm thức của một người con xa xứ.
                Em xa Hà Nội để đến với thành phố Tây Nguyên ồn ào sôi động đầy nắng gió. Em không phải là một người quá hoài cổ, bởi vùng đất mới cũng đã làm cho em quen và dần mến yêu nó. Thế nhưng, không hiểu sao cứ mỗi mùa thu tới là lòng em lại xốn xang, lại bồn chồn và nao lòng ngóng trông về phương bắc – nơi có một mùa thu rất riêng mà chẳng nơi nào có được.

Không có mẹ



Không có mẹ em kỷ niệm ngày của mẹ
Thịnh soạn hơn bao bè bạn lứa đồng
Gọi mẹ về cùng em bầu bạn
Ăn nào cái bánh, củ khoai
Không có mẹ em thèm nghe tiếng mẹ
Một lần thôi giữa thao thức đêm dòng
Lũ bạn thi nhau kể về mẹ chúng
Chiều nay về, ai giục tắm đi con?
Không có mẹ bao ngày em không mẹ
Chuyện “lớn lên” chẳng hỏi được ai cùng
Những buồn vui chỉ gửi vào con chữ
Đọc rồi, thương lắm, xót xa
Không có mẹ chiều nay phố lạ
Có kẻ ngông, dựa thế, cả quyền
Em bé nhỏ giữa phố người xuôi ngược
Một mình lạc cả quê hương
Không có mẹ em tìm người giống mẹ
Một lời thương cũng khóc cả đêm trường
Chị hiểu lắm lòng em côi cút lạ
Chốn bình yên em cứ tựa lưng vào..
            Thơ Bảo Thương

Hà Nội vào thu

Hà Nội mùa này Thu đã sang
Cơn gió trút tàn cây vàng lá đổ
Chiều Hồ Tây nắng hắt hiu cửa sổ
Bóng một người gom nhặt những lời ru
                       St

Bài số 1

Thử thôi nha